Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Như không một giấc mơ

Đêm nay, 0h30 tôi lại tỉnh giấc như nhiều hôm khác, điều này thật quái ác. Nhét head phone vào tai với ý định những bài hát sẽ giúp tôi. Và ........
Em tôi đã đến như không phải một giấc mơ..Nó nằm bên tôi, tôi hình dung nó chừng lớp 9-10 hoặc nhỏ hơn. Hai đứa cùng gối chung 1 cái chăn cuộn cao. Cũng vẫn như các lần tôi đã gặp nó hồi ở nhà, tôi có cảm giác mình đã biết 1 sự thật, sự thật của thực tại nhưng cũng không phải thế, cảm giác này thật khó miêu tả. Tiếp tục...cảm giác đó làm tôi thương em vô cùng, hình như tôi đã cố trồi lên trên để ôm nó, nó nằm cong queo. Điều tôi sẽ nhớ mãi và rất ngạc nhiên là em tôi đang mặc 1 chiếc áo mới, hình như vẫn mặc chiếc quần cộc như những lần tôi gặp nó. Chiếc áo thì tôi nhìn thấy chắc chắn, nó mới cứng, và rất mốt, có sọc kẻ nhỏ tối màu với nền vải trắng sáng. Ngạc nhiên đến mức tôi phải thốt lên, mà không phải có lẽ lúc đó tôi chọc nó thì đúng hơn " Đi ngủ mà cũng mặc áo mới a!"...Điều gì đó đã làm nó ngồi dậy, nó ngồi trước mặt tôi, tôi thấy nó thật rõ, có lẽ rõ nhất trong những lần tôi đã gặp nó. Có lẽ tôi đã vuốt vào má nó. Trông mặt nó khá đầy, vẫn để hai hàng mai khá dài. Nó đang nhìn tôi và không nói gì. Vẫn cái cảm giác đấy, nghĩa là như là mình đã biết 1 sự thật, tôi nói điều gì đấy mà ý là "Em bây giờ trông nhỏ hơn hồi ở với thằng Xiu..". Có lẽ người trong cuộc mới hiểu điều này. Nhưng thật lạ tôi vẫn không hiểu cảm giác của mình, một cảm giác vừa thật vừa hư, vừa như biết 1 sự thật vừa như xẩy ra ở thực tại. Tiếp tục...Rồi ai đó như mẹ tôi đến, mà có lẽ chính xác, mẹ đã nói điều gì đó, hình như có vén màn lên nói. Rồi mẹ đi ra ngoài. Tôi thấy nó lấy đâu ra 1 cái như 1 phần của cái anten radio hỏng, nó đang định dùng cái đó để chọc phá mẹ thì phải (tôi có cảm giác như vậy), nó cầm cái đó bước xuống giường và đi về phía mẹ... Tôi tỉnh giấc lúc đó là 2h30
Cũng như những lần khác, tôi bàng hoàng xúc động, tôi thấy thương em vô cùng. I'm Crying. Và cố nhớ lại thật nhanh để giấc mơ khỏi vụt mất nhưng không bào giờ nhớ hết được. Lần này có lẽ mới thực sự lần đầu tiên viết blog theo đúng nghĩa. Hôm nay em đã đến thăm anh nó đang công tác xa nhà. Ở nhà ba còn phải làm nhiều việc để xây lại nhà cho nó. Chúc cho nó những điều bình an nhất và phù hộ cho những người thân.

1 nhận xét:

  1. Con thân yêu!Ba muốn gọi con rằng "carino" như Mongtaneli gọi con mình bằng tiếng Ý! Nhưng hy vọng là ba chẳng cuồng tín như Mongtaneli và xin con hãy đừng là Rivaret.
    Nhưng con ạ! Không phải con mơ đâu mà là thực đấy!Trong cuộc sống, khi ăn, khi ngủ, khi làm việc, nhất là khi đi trên đường- ba luôn luôn cảm thấy như có ai đó bên mình. Ba không muốn đánh động hay nói ra chuyện gì, vì sợ như ngọn gió làm xao đi chút hương linh vô cùng đáng quí ấy. Đời ba đã chịu quá nhiều thiệt thòi,một phần do số phận mà hai phần vì tính cách của mình. Ba đã tự biến mình thành miếng giẻ rách,tự biến mình thành con số không mà số phận chẳng chịu buông tha. Mất em con, NÓ thiệt thòi biết bao nhiêu, ta thiệt thòi biết bao nhiêu ! Với riêng ba, mất luôn chút lòng tin cuối cùng vào những gì mà tuối trẻ của ba hằng trân trọng.
    Ba mất con rồi sao K ơi
    Ôi sao sét nổ giữa đầu tôi...
    Đạp tung ngọn núi Thiên An ấy
    Chưa hả lòng ta hận nỗi đời
    (ba viết cho SV Lý K22 lúc đó)
    Bây giờ còn gì nữa? một thoáng tâm linh, một niềm thương xót,trân trọng nâng niu từng chút kỷ niệm.... Đa tài và bạc mệnh là NÓ và ba.
    mong "rằng những đấng tài hoa
    Thác là THỂ PHÁCH, còn là TINH ANH" (Kiều)
    Đêm nay chắc con còn phải nghỉ lại trên đất Hương Khê. Nhé! Đừng về trong lụt lội mà ba thêm lo. Hãy sống như những gì con thấy cần như thế. Ba tin con.
    BA

    Trả lờiXóa